dēng liú zhōu chéng lóu jì zhāng tīng fēng lián sì zhōu
城上高楼接大荒,海天愁思正茫茫。
chéng shàng gāo lóu jiē dà huāng, hǎi tiān chóu sī zhèng máng máng.
惊风乱飐芙蓉水,密雨斜侵薜荔墙。
jīng fēng luàn zhǎn fú róng shuǐ, mì yǔ xié qīn bì lì qiáng.
岭树重遮千里目,江流曲似九回肠。
lǐng shù chóng zhē qiān lǐ mù, jiāng liú qū sì jiǔ huí cháng.
共来百越文身地,犹自音书滞一乡。
gòng lái bǎi yuè wén shēn dì, yóu zì yīn shū zhì yī xiāng.
这首诗是唐代诗人柳宗元所作,表达了他对被贬谪到偏远地区的朋友们的思念之情。诗中通过描绘柳州城楼周围的景象,寄托了作者内心的愁绪与感慨。